Riêng một góc trời - Sư Giác Nguyên (Toại Khanh Vietherevada)
Chúng ta nên nhớ chúng ta có sống giữa một rừng người thì chúng ta cũng chỉ là một nấm mồ cô đơn giữa nghĩa trang bạt ngàn mà thôi.
Tôi nhắc lại cho dầu chúng ta có đứng có ngồi giữa một biển người thì chúng ta trước sau cũng chỉ là một nấm mồ quạnh hiu giữa một nghĩa trang bạt ngàn lộng gió. Là bởi vì không hề có chuyện tri kỷ tri âm trong đời này đâu thưa quý vị!
Quý vị tưởng lầm đó thôi, cặp bạn tri kỷ như Quản Trọng và Bảo Thúc Nha hay là như vợ chồng với nhau, bạn nhậu với nhau, bạn buôn bán với nhau đi nữa, mình hợp nhau về mặt nào đi nữa thì cõi riêng tư cô đơn quạnh hiu của mỗi người thì nó vẫn hun hút và thăm thẳm.
Tin tôi đi nói cụ thể:
Thứ nhất không ai có thể chịu nổi nỗi đau giùm ai, không ai có thể gánh nỗi buồn nỗi khổ giùm ai được. Đó là nỗi cô đơn thứ nhất.
Nỗi cô đơn thứ hai là mai này nhắm mắt xuôi tay mỗi người đi về một phương chúng ta không thể cùng ai đó chia sẻ dặm đường sanh tử trước mắt được . Nỗi cô đơn thứ ba là hành trang mà đến với cuộc đời này vốn dĩ không giống nhau, dầu đó là một cặp song sinh giống nhau như hai giọt nước, thì về đời sống tâm sinh lý tình cảm trí tuệ của hai đứa làm sao giống được nhau. Kể về hôn nhân về gia đình về tình yêu chúng ta có đầu ắp tay gối có kề vai tựa má tới mức nào đi nữa thì đêm đêm vẫn là đồng sàng dị mộng chẳng qua nói toẹt ra làm sao sống với nhau được nữa thôi thì mắt nhắm mắt mở một tay bịt, một tay để hở để mà tiếp tục sống. Chứ còn nếu biết tới nơi tới chốn thì chúng ta vốn dĩ cô đơn. Vốn dĩ cô đơn thì sự nghiệp của mình cũng phải phát triển từ nỗi niềm cô đơn hiu quạnh ấy.