CÂU CHUYỆN VỀ SỰ “ LẨN TRỐN CUỘC ĐỜI”
- Dạo này nhiều chuyện quá chị ơi, việc nhà càng ngày càng rối tung hết chuyện này chuyện khác, bố mẹ em thì…,anh trai em lại còn…, em thì..
- Cũng lâu lắm rồi chị không có những suy nghĩ này
- Chị ra đời, đi làm đi thì biết, đi tu thiền rồi thì có quái gì nữa
- Vậy theo em, chị tu thiền để làm gì?
- Để buông bỏ
- Buông bỏ cái gì? Nếu em nghĩ tu thiền để bỏ nhà cửa, tài sản vật chất, người thân của mình thì sai rồi, chị thực hành để bỏ tham, sân, si và để có được hiểu biết, trí tuệ.
- Nhưng còn người thân thì sao, họ gặp bao nhiêu chuyện?
- Hãy để người thân qua một bên đã, Hãy lo diệt trừ tham sân si trong tâm mình trước. Người thân sẽ biết lo cho chính họ, đừng quá quan tâm đến người khác!
- Vậy trách nhiệm đối với người thân, xã hội thì sao?
- Khi có sự tiến bộ trong thực hành rồi thì mình quay lại giúp đỡ người khác cũng chưa muộn, lúc đó là giúp với tâm bình an,có hiểu biết mà không có dính mắc, còn khi chưa tu thiền, em chỉ đổ thêm năng lượng tham, sân, si từ em vào đống lửa đang cháy, mà lại mong dập tắt nó..hazz
- Nhưng cho dù mình tu thiền nhưng người nhà, bạn bè không tu thì làm sao để sống tốt đẹp với họ được?
- Người khác làm gì là chuyện của họ. Phần của mình là giữ tâm thư giãn, chấp nhận, kham nhẫn chịu đựng hoàn cảnh và học hỏi từ đó. Khi có thời gian thực hành lâu rồi, tâm người hành thiền biết kham nhẫn hơn, ít phản ứng tự động hơn, nên nhờ đó có thể bình tĩnh hơn, sang suốt hơn những người cùng hoàn cảnh để dùng lời lẽ nhẹ nhàng khôn khéo giải quyết vấn đề chung.